Wednesday, September 29, 2010

CÂY TÁO

-------------------------------------------------------
     Truyện này mình thích nên dịch lại thế thôi...
     Nếu có ai đọc thì góp ý nha! :D
     Và đừng quên câu nhắn nhủ cuối truyện!
-------------------------------------------------------

A long time ago, there was a huge apple tree. A little boy loved to come and play around it everyday. He climbed to the treetop, ate the apples, took a nap under the shadow… He loved the tree and the tree loved to play with him. Time went by…the little boy had grown up, and he no longer played around the tree every day. One day, the boy came back to the tree and he looked sad.

Rất lâu về trước, có một cây táo lớn. Có một cậu bé hàng ngày đến chơi với nó. Cậu bé trèo lên ngọn cây, ăn những quả táo và đánh một giấc ngủ dưới bóng cây. Cậu yêu cái cây và nó cũng thế, nó rất vui khi chơi với cậu bé. Thời gian trôi qua, cậu bé ngày nào bây giờ đã lớn, và rất lâu rồi cậu không còn chơi đùa bên cây táo mỗi ngày nữa. Nhưng, một ngày nọ, cậu bé quay trở lại chổ cây táo và trông cậu có vẻ buồn.

Friday, September 17, 2010

NK VŨ TRỤ CỦA ION LẶNG LẼ


NHẬT KÝ VŨ TRỤ CỦA ION LẶNG LẼ
CUỘC PHIÊU LƯU THỨ BẢY
Xtanixlap Lem
Dịch giả: Đoàn Tử Huyến và Hiếu Trang


Thứ hai mồng hai tháng tư, khi tôi đang bay gần hành tinh Betengây thì bị một mảnh thiên thạch không lớn hơn hạt đậu mấy tí xuyên thủng vỏ thành tàu làm hỏng bộ phận điều chỉnh công suất động cơ và tay lái - không thể điều khiển tên lửa được nữa.

Tôi mặc bộ quần áo công tác, chui ra ngoài tàu để sửa chỗ hỏng, nhưng thấy ngay là không có thêm người giúp thì không thể nào lắp nổi tay lái dự trữ mà tôi đã cẩn thận mang theo. Các công trình sư đã thiết kế con tàu rất dở: một người không thể một mình vặn chặt được êcu, phải có một người nữa dùng clê giữ cứng lấy đầu chiếc ốc. Thoạt tiên, điều đó không làm tôi lo lắng cho lắm, và tôi đã mất mấy giờ liền thử dùng chân giữ một chiếc clê, còn tay thì quay êcu theo chiều ngược lại. Nhưng đã quá giờ ăn trưa rồi mà mọi cố gắng của tôi đều vô ích. Đúng lúc hầu như tôi đã sắp vặn được, thì chiếc clê tuột khỏi chân tôi và rơi vào khoảng không vũ trụ. Thế là không những tôi đã không chữa được gì mà còn để mất toi cái dụng cụ quý giá và đành bất lực nhìn theo chiếc clê đang bay ngày càng xa, ngày một nhỏ dần trên nền trời đầy sao.
Một lúc sau chiếc clê bay vòng lại theo một quỹ đạo hình elip dẹt, nhưng mặc dù đã trở thành vệ tinh của con tàu, nó vẫn không chịu bay gần lại đủ để cho tôi có thể với tay tóm lấy. Tôi quay vào trong tàu, ăn uống qua loa rồi ngồi ngẫm nghĩ xem làm cách nào để thoát khỏi tình trạng phiền toái đó.

Trong khi ấy con tàu vẫn tiếp tục bay theo đường thẳng với tốc độ ngày một tăng, bởi cái mảnh thiên thạch khốn nạn kia làm tàu của tôi hỏng mất cả bộ phận điều chỉnh công suất. Thực ra, trên đường bay không có một vật thể vũ trụ nào, nhưng không lẽ lại để cho chuyến bay cứ mù quáng kéo dài vĩnh viễn như vậy.Thoạt đầu tôi còn kìm được cơn giận, song khi ăn trưa xong đi rửa bát, tôi phát hiện là động cơ nguyên tử nóng rực lên do quá tải đã làm hỏng mất của tôi miếng thịt bò ngon nhất mà tôi để dành trong tủ lạnh cho bữa ăn ngày chủ nhật; trong một thoáng tôi mất tự chủ và tuôn ra những lời chửi rủa cay độc, đập vỡ mất một số bát đĩa. Làm thế thì quả là chẳng thông minh gì, nhưng nó cũng giúp tôi ít nhiều trút vợi nỗi bực trong lòng. Thêm vào đó, miếng thịt bò tôi vứt ra ngoài khoang tàu đáng lẽ ra phải bay vào vũ trụ thì lại như không muốn xa con tàu mà cứ xoáy vòng quanh nó như một vệ tinh nhân tạo thứ hai, và cứ mười một phút bốn giây lại gây ra hiện tượng nhật thực ngắn ngủi. Để cho thần kinh được thư giãn, tôi ngồi lì cho đến tối, tính toán các phần tử chuyển động của nó cùng độ sai lệch của quỹ đạo do chuyển động của chiếc clê tôi đánh rơi gây nên. Tôi tính ra là sáu triệu năm nữa miếng thịt bò sẽ đuổi kịp chiếc clê, quay xung quanh tàu với một quỹ đạo tròn rồi sau đó sẽ bay vượt đi.

Mệt mỏi vì những tính toán, tôi đi nằm ngủ. Nửa đêm tôi có cảm giác như có ai đó túm lấy vai tôi mà lay. Tôi mở mắt và thấy một người đương cúi xuống bên giường, mặt của anh ta nom rất quen mặc dù tôi không thể hiểu được người đó là ai.

Thursday, September 2, 2010

TỰ NHIÊN VIẾT RỨA THÔI...

    Nhắc đến A Lưới, người ta thường nghĩ đến ngay đến ở nhà sàn, ăn cơm nếp, mặc thổ cẩm. Nhưng thường thì đó chỉ là suy nghĩ của những người "lạ", họ có thể là một du khách trong nước, nước ngoài hay nói cách khác đúng hơn là những người không biết, mới biết hay ở xa nơi này.

    Có một điều đáng buồn rằng phần lớn người dân thành phố Huế không biết hoặc có cái nhìn không đúng về A Lưới. Lý do lớn nhất có lẽ là vì phần đông họ chưa bao giờ dùng chính đôi chân và con mắt của mình để nhìn A Lưới. Đáng buồn hơn khi số đông đó là các bạn trẻ thế hệ 8, 9x... Dám khẳng định rằng trong suy nghĩ của họ, A Lưới sẽ luôn đi kèm với các cụm từ như:  rừng rú, hổ, kém văn minh... và từ quan trọng nhất phải nói đến là: "dân tộc". Từ dân tộc ở đây chắc chắn sẽ không có mang nghĩa gốc của nó nữa mà sẽ mang theo đấy một thái độ phân biệt..

    Đó là thực tế, đáng buồn nhưng có thật... Mà thôi, bỏ qua những điều này vì có nói cả ngày cũng không hết chuyện được.

     Hôm nay, nghĩ lễ, không có kế hoạch gì nên ngồi ở nhà từ sáng đến giờ. Buồn, tìm xem có bài viết nào viết về A Lưới mình không đọc cho vui. Một vòng quanh các trang tiếng việt thì đều là những bài đã đọc rồi, bất chợt nghĩ không biết người nước ngoài du lịch đến AL có post ảnh lên không, tìm xem. Cũng không nhiều lắm nhưng có cái này:

 Bru woman @ A luoi Markets, Prao, Vietnam

     "Man at our guesthouse recommended getting up @ 5am to visit the local market in town at the women from the Bru minority village come to town to sell their produce. So up we got and went down there in the freezing cold, he forgot to mention the sun doesnt come up until 6am and although the markets were going full swing it was pitch black and everyone was shopping with flashlights. Huddled in a cafe drinking coffee til dawn so I could see the minority women, they are well known for their love of smoking pipes."

     Ừ, hay ở chổ nó rất thật và rất lâu rồi mình không được chứng kiến.

 
Design by Free WordPress Themes | Bloggerized by Lasantha - Premium Blogger Themes | 100 Web Hosting