Thursday, September 2, 2010

TỰ NHIÊN VIẾT RỨA THÔI...

    Nhắc đến A Lưới, người ta thường nghĩ đến ngay đến ở nhà sàn, ăn cơm nếp, mặc thổ cẩm. Nhưng thường thì đó chỉ là suy nghĩ của những người "lạ", họ có thể là một du khách trong nước, nước ngoài hay nói cách khác đúng hơn là những người không biết, mới biết hay ở xa nơi này.

    Có một điều đáng buồn rằng phần lớn người dân thành phố Huế không biết hoặc có cái nhìn không đúng về A Lưới. Lý do lớn nhất có lẽ là vì phần đông họ chưa bao giờ dùng chính đôi chân và con mắt của mình để nhìn A Lưới. Đáng buồn hơn khi số đông đó là các bạn trẻ thế hệ 8, 9x... Dám khẳng định rằng trong suy nghĩ của họ, A Lưới sẽ luôn đi kèm với các cụm từ như:  rừng rú, hổ, kém văn minh... và từ quan trọng nhất phải nói đến là: "dân tộc". Từ dân tộc ở đây chắc chắn sẽ không có mang nghĩa gốc của nó nữa mà sẽ mang theo đấy một thái độ phân biệt..

    Đó là thực tế, đáng buồn nhưng có thật... Mà thôi, bỏ qua những điều này vì có nói cả ngày cũng không hết chuyện được.

     Hôm nay, nghĩ lễ, không có kế hoạch gì nên ngồi ở nhà từ sáng đến giờ. Buồn, tìm xem có bài viết nào viết về A Lưới mình không đọc cho vui. Một vòng quanh các trang tiếng việt thì đều là những bài đã đọc rồi, bất chợt nghĩ không biết người nước ngoài du lịch đến AL có post ảnh lên không, tìm xem. Cũng không nhiều lắm nhưng có cái này:

 Bru woman @ A luoi Markets, Prao, Vietnam

     "Man at our guesthouse recommended getting up @ 5am to visit the local market in town at the women from the Bru minority village come to town to sell their produce. So up we got and went down there in the freezing cold, he forgot to mention the sun doesnt come up until 6am and although the markets were going full swing it was pitch black and everyone was shopping with flashlights. Huddled in a cafe drinking coffee til dawn so I could see the minority women, they are well known for their love of smoking pipes."

     Ừ, hay ở chổ nó rất thật và rất lâu rồi mình không được chứng kiến.
Kể từ hồi lên cấp 3 cho đến khi học cao đẳng mình không còn đi chợ sớm nữa. Thỉnh thoảng về nhà chơi trong thời gian đi học thì sáng cũng ngủ cho đến mặt trời mọc, lấy mô mà biết. Nó gợi lại cho mình rất nhiều kỷ niệm..

    Hồi trước, cái thời mờ 200, 500 đồng còn to đùng, có được trong tay 500, 1000 là mừng lắm..(hic, giờ 1000 chẳng biết làm chi). Cũng như mấy đứa trong xóm, cứ chiều chiều là đi hái rau, đủ thứ loại nào là rau chên trắng/đỏ, rau sam, mồng tơi rồi rau khoai...phần lớn là rau mọc dại. Lâu lâu mạ cho hái một ít rau trồng trong nương thì sướng hơn, đỡ mất công. Nhưng mà hiếm khi mạ cho lắm, vì cái này là làm kinh tế riêng mà. :D Hái chừng được một mủng thì về rửa, để đó sáng mai đem đi chợ bán.

    Sáng sớm, khoảng bốn rưỡi mạ kêu dậy, trời còn tối chẳng thấy đường. Mạ ngồi góc bếp đun rơm nấu cháo heo, thấy lửa leo lắt. Mình tới bên cạnh xòe tay ra đưa vô gần bếp cho ấm. Trước mặt lửa ấm đến nóng còn phía sau lưng thì lạnh thôi rồi, ngồi một tí lại xoay lưng lại cho ấm đều. Được một chặp phải đi đánh răng rửa mặt,  xong vào mặc thêm cái áo vì sáng mô cũng có sương, lạnh. Mạ bỏ bếp đó tới dắt xe ra, mình vịn xe cho mạ cột mủng rau lên phía sau bót ba ga. Xong mình leo lên xe đạp ra chợ bán. Trước khi đi còn không quên hắt ít nước lên mủng rau cho nó tươi hơn...

    Đường đi, không khí buổi sáng thật là sướng, trời se lạnh đến lạnh. Gió lạnh kèm theo sương cứ tấp nhẹ từng đợt vào mặt, cảm giác thật trong lành. Không gian vẫn còn vắng vẻ, đường từ nhà ra tới chợ chừng hai cây số thỉnh thỏang lại gặp một hai người quảy đòn gánh đi chợ, có lúc gặp một tốp người dân tộc gùi sắn, thơm đi cùng hướng. Họ đi xa hơn mình, phần lớn có lẽ từ hồng quảng, hồng bắc đi ra.... có khi cả 4, 5 cây số hơn. Phải nói thiệt là những lúc đi chợ mình thường đi sớm và về sớm, sợ gặp mấy đứa bạn cùng lớp, ốt dột òm.

   Ra đến chợ, chưa có mấy người, dựng xe lại, có ngay một hai cô chạy đến giúp bưng mủng rau xuống. Mấy cô này là mấy người bán rau củ trong chợ, họ bưng giùm xong rồi trả giá mua luôn về bán lẻ. Thường mỗi mủng rau kiếm được một ngàn rưỡi đến hai ngàn rưỡi. Có lúc họ trả giá dược thì bán luôn rồi về. Cũng nhiều khi trả giá "ưa đập" :D nên thôi, ko bán. Kiếm một chổ ngon ngon ngồi xuống bán lẻ, đợi xem ai trả giá được hơn thì bán. Bán hết, cột mủng lên xe, về thẳng. Cũng không quên trích 500 mua bánh ram rồi về :D

   Cho đến giờ mình vẫn chưa quên những cảm giác đó. Con đường, gió lạnh sương sớm, cảm giác ấm khi ngồi hơ bên bếp lửa, cảm giác lạnh tê tay khi chạm tay vào nước trong thùng sáng sớm, cảm giác ướt sau lưng do mủng rau phía sau chảy ra, không khí của buổi chợ... và cả lúc về khi mặt trời vừa rạng ở phía đông. Thỉnh thoảng ta bắt gặp ở đâu đó một mùi hương, một hình ảnh quen thuộc thì ký ức lại hiện về...

0 nhận xét:

Post a Comment

 
Design by Free WordPress Themes | Bloggerized by Lasantha - Premium Blogger Themes | 100 Web Hosting